Viết tâm thư bằng máu mong chồng về với gia đình

Tôi vẫn biết con người không ai hoàn hảo, bản thân chắc chắn đã không hiểu chồng sâu sắc, không ở bên anh ấy những lúc cần thiết nên để người phụ nữ khác xen vào.
  

Giống như người đang đứng dưới đáy vực sâu, tôi bàng hoàng không hiểu tại sao mình rớt xuống đấy và không biết tìm lối đi nào để giải thoát. Là một phụ nữ ngoài 40, tôi lấy chồng gần 15 năm, có một gia đình hạnh phúc, vợ chồng tôi bằng tuổi, hình thức tương đối, trẻ trung, cởi mở, tháo vát và chuẩn mực. Chúng tôi đều là người có học vấn, việc làm ổn định, địa vị xã hội, chịu khó làm việc, kinh tế tạm được, vợ chồng thương yêu nhau, con cái 10 điểm đủ cả nếp tẻ, hai cháu đang học cấp 1, thông minh và rất xinh xắn, đáng yêu....

Rồi chồng tôi xin nghỉ việc nhà nước để ra ngoài kinh doanh tự do, đấy là ngôi nhà hạnh phúc của hơn một năm về trước, bây giờ tất cả đã đổi thay. Đổi thay từ lần đầu tiên tôi đọc được những dòng tin nhắn tình cảm yêu đương của chồng với người phụ nữ khác. Anh nói chỉ là đùa nhưng nó không dừng lại, nối tiếp qua những hành động bất bình thường của anh như nhắn tin nhiều hơn trước vào những lúc tôi không để ý, lén ra chỗ vắng điện thoại rất lâu, không nghe một số cuộc điện thoại lúc có mặt tôi, hoặc bất ngờ bị tôi bắt gặp đang thì thầm tâm sự rất tình cảm nhưng hỏi lại chối bay và mắng át đi.

Anh cài khóa điện thoại, cư xử với tôi ngày một cay nghiệt. Trước đây anh hết lòng vì gia đình, tự hào về tôi, bảo không chê tôi điều gì, rằng tôi và các con là tất cả cuộc sống của anh; giờ anh quay ra chê trách tôi mọi thứ, nào là chưa chu toàn việc nhà, ghen tuông xúc phạm anh, không tôn trọng anh... Khi hai vợ chồng cãi vã, những lúc nóng giận hay có hơi men, anh chửi rồi tát tôi, xúc phạm và miệt thị tôi, sự mâu thuẫn của chúng tôi ngày một tăng dần.

Tôi ấm ức, nhiều lần giận dỗi, anh làm lành tôi lại bỏ qua, khi bình thường trở lại tôi mong muốn anh tỏ ra tình cảm hơn, anh nói không còn như thời thanh niên để thể hiện những việc đó. Tôi xem chi tiết cước điện thoại của anh, phát hiện ra mỗi ngày anh có hàng chục tin nhắn tới người phụ nữ đó, từ lúc sáng vừa mở mắt đến cả những lúc đêm khuya. Anh chuyển sang dùng thêm những sim điện thoại khác, hoặc vẫn nhắn tin gọi điện rất nhiều nhưng đến số máy khác.

Rồi một ngày anh sơ suất để tôi đọc được những dòng tin nhắn đến của người phụ nữ đó trên chiếc máy điện thoại anh cầm trong tay, những tin nhắn gần nhất trong 3 ngày còn lưu lại, rất tình cảm, mật thiết, nồng thắm. Tôi hỏi, anh lặng im, tôi uống một vỉ thuốc ngủ, mê man, anh đưa tôi đi viện; tôi không sao, mọi người không ai biết. Tôi từng nhắn tin nhắc nhở, cảnh cáo, điện thoại nói chuyện với người phụ nữ kia. Chị ta là giáo viên cấp 1, hơn chồng tôi một tuổi, họ nói hợp nhau thành một cạ trên sân cầu lông, thân thiết nhau qua những buổi tối đi làm ông bà mối giúp hai người bạn thân đều dang dở nên vợ nên chồng.

Những ngày đó tôi tin chồng tôi tuyệt đối, bao năm sống cùng anh tôi biết anh không có tính lăng nhăng, anh biết tôi rất ghét những người có lối sống như vậy. Lần này, tôi hẹn gặp chồng chị ta, anh biết được liền bố trí bảo cả hai vợ chồng họ lên nói chuyện, sau khi nghe tôi nói từ đầu đến cuối, anh thanh minh điện thoại tôi xem là anh cầm nhầm của người khác, chị ta nói không có việc nhắn tin qua lại gì cả. Người chồng chỉ nói là anh em đã cùng chơi với nhau, anh nghĩ chú ấy không chim chuột gì vợ anh đâu. Tôi tôn trọng lời nói rộng lượng của chồng chị ta, nghĩ hai người họ sẽ tự cảnh tỉnh lại chính mình.

Mọi việc lại không đứng im ở đó, anh mắng tôi ghen tuông trong khi bản thân sống thế nào để người ta nhắn tin cho anh, tố cáo tôi cặp bồ, hành hạ anh. Tôi rất bực bèn tìm hiểu và biết những người nhắn tin vu khống tôi chính là 2 cô giáo bạn thân của chị ta. Tôi nói thẳng với anh, từ đó anh không nhắc gì về những tin nhắn đó nữa. Trước những hành động không bình thường của anh, tôi tìm cách lấy chi tiết cuộc gọi điện thoại của chị ta 2 tháng liên tiếp và choáng váng với mật độ những cuộc gọi hàng ngày của họ, có những ngày lên đến 3-4 tiếng. Tôi hẹn gặp và cho chồng chị ta xem các cuộc gọi của vợ mình, gia đình họ căng thẳng, chúng tôi càng căng thẳng hơn.

Chị ta hẹn gặp tôi, đưa người đến dọa nạt, đồng thời cũng hứa sẽ không liên lạc với chồng tôi nữa và ngược lại tôi không được điện cho chồng chị ta nhưng lời hứa gió bay, họ càng sâu sắc hơn. Tôi đặt máy nghe lén các lần tâm sự của chồng với chị ta, khi phát hiện ra anh căm giận bảo tôi làm những việc lén lút. Anh nói vì biết thế nên anh tự gọi điện diễn một mình để tôi nghe cho đau đớn. Những giao dịch của họ càng tinh vi hơn, chồng chị ta dường như bất lực, có hôm khi tôi thông báo, anh ta thậm chí còn cùng vợ đến nhà tôi để đối chất hỏi xem chồng tôi đi đâu cùng lúc vợ anh ta đi vắng, rồi anh ta bảo họ liên lạc với nhau anh làm gì có bằng chứng và giờ anh kệ họ.

Chuyện nội bộ gia đình, lúc đầu tôi chỉ tâm sự với chị gái anh, sau đó lan dần tới các chị em gái khác của anh và toàn thể gia đình. Cái gì nhỏ như cái kim cũng không giấu được, bạn bè anh cũng biết dần, hàng xóm cũng biết qua quan sát hành động của anh và vô tình chứng kiến anh đánh tôi. Bạn bè và người nhà có can thiệp, nhắc nhở, khuyên nhủ anh cũng chẳng ăn thua, anh bảo quan hệ của anh với chị ta chỉ là tình bạn và bỏ vợ này có thể có vợ khác chứ anh không bao giờ bỏ bạn.

Sau mỗi lần mâu thuẫn nặng nề, tổn thương về tinh thần, tôi viết đơn ly hôn, lúc đầu anh không ký, lần vừa rồi anh ký, tôi xé đơn đi. Chúng tôi hòa bình, rồi lại chiến tranh lạnh, liên tiếp... Anh tuyên bố đã hết tình hết nghĩa với tôi nhưng vì các con, anh sẽ hy sinh cuộc đời mình để sống với tôi, cứ im lặng thế mà sống, đừng có can thiệp đến tự do của anh, vợ chồng không có nghĩa là phải thương yêu nhau. Tôi không chấp nhận lối sống đó. Chúng tôi ly thân, vẫn ở cùng nhà, ăn cùng mâm nhưng không ai nói gì với ai, không nhìn mặt nhau.

Ban ngày tôi đi làm, vì đặc thù kinh doanh anh ở nhà, chiều đến tối anh đi chơi thể thao, bia rượu... và thường xuyên đi qua đêm, ít ăn cơm nhà. Các con tôi còn nhỏ, nghỉ hè chúng ở nhà với bố hoặc tự chơi nếu bố đi vắng, anh cũng rất quan tâm đến các con, chúng cũng rất quý và sợ bố. Anh rèn chúng đi đâu với tôi cũng phải hỏi bố kể cả bố không có nhà phải điện thoại hỏi, hôm nào anh về khuya, con trai tối ngủ một mình sợ ma phải gọi hỏi xin phép bố có cho con ngủ với mẹ không.

Nếu bố không đồng ý mà tôi gọi con lên ngủ thì cháu ám ảnh đến mức có lần nửa đêm nghe anh đập cửa, tôi mở cửa xong quay vào thấy cháu trở dậy chân trần chạy vội về phòng bố không kịp xỏ dép. Chẳng nhẽ tôi lại tỷ tê kéo con về với mình, tôi không muốn làm tâm hồn các con vẩn đục và coi chúng như quả bóng để giành nhau. Tôi biết chồng có những lúc khó khăn về tài chính, ức chế về công việc không giải tỏa được. Qua mọi người tôi biết người phụ nữ kia không phải tử tế gì nhưng chị ta cũng rất giỏi đóng kịch, giờ họ nhân danh một thứ tình cảm gì đó thiêng liêng mà quên đi vị trí của mình ở đâu trong đời sống hiện thực này.

Đối diện trước đổ vỡ gia đình, tương lai bất định của những đứa con, hay nỗi trăn trở của người cha đã ngoài 80 tuổi, anh vẫn xác định chấp nhận tất cả. Mà đâu phải tôi không chia sẻ gì với anh, chúng tôi từng sát cánh bên nhau vượt qua nhiều thử thách, tôi cũng không phải là người khô khan về tình cảm, từng lấy máu của mình viết tâm thư mong anh vì gia đình hãy suy nghĩ và cân nhắc, làm những gì tốt nhất cho những người thân ở bên mình.

Tôi vẫn biết con người không ai hoàn hảo, bản thân chắc chắn đã không hiểu chồng sâu sắc để bên anh ấy những lúc cần thiết nên người phụ nữ khác xen vào cuộc sống của mình. Tôi không muốn mất gia đình, nghĩ đến những năm tháng tốt đẹp chúng tôi sống bên nhau, tôi còn yêu thương anh, con người của anh ấy trước đây chứ không phải bây giờ. Mọi người khuyên tôi hãy nhẫn nhịn, rồi một ngày anh ấy sẽ hiểu ra, họ không thế mãi được đâu nhưng thật không dễ dàng gì.

Tôi đã cố gắng, từ suy sụp, chới với, đau khổ, khóc lóc vật vã đến lúc ép mình chai lỳ mọi cảm xúc đi để sống vẫn không thể nào coi như bình thường được, đầu óc ong ong không tập trung, không muốn làm gì và những lúc cô đơn chỉ muốn buông tay cho tình cảnh này chấm dứt. Chẳng lẽ cứ chịu đựng, chịu đựng chẳng biết đến bao giờ, mà sức chịu của con người chỉ có giới hạn thôi. Tôi cũng muốn trút hận lên người phụ nữ kia, với bằng chứng là hàng trăm phút điện thoại trong giờ làm việc cho chồng tôi, chị ta làm gì còn thời gian dạy học sinh. Tôi có thể đến thẳng trường làm cho chị ta mất mặt nhưng tôi chưa hành động. Tôi phải làm sao đây? Hãy giúp tôi một lời khuyên sáng suốt. 
Viết tâm thư bằng máu mong chồng về với gia đình 4.5 5 Unknown Tôi vẫn biết con người không ai hoàn hảo, bản thân chắc chắn đã không hiểu chồng sâu sắc, không ở bên anh ấy những lúc cần thiết nên để ngườ...


No comments:

Post a Comment

Copyright © Báo Eva, báo phụ nữ online, tập chí phụ nữ. Phiên bản này   đang trong quá trình thử nghiệm và các thông tin trên Blog mang tính chất tham khảo nên mọi hành vi copy nội dung chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm