Từ bé, tôi đã tự ti và mặc cảm về ngoại hình của mình. So với các chị em trong nhà, tôi là đứa xấu xí nhất: gầy gò, đen nhẻm, và không có một nét gì nổi bật. 20 tuổi, khi bạn bè cùng lứa xúng xính áo quần, làm đẹp, trang điểm, tôi vẫn thờ ơ, chỉ biết vùi đầu vào sách vở, tự thu mình trong cái vỏ ốc, ngại giao tiếp với mọi người.
Anh học cùng lớp đại học với tôi. Anh là chàng trai nổi bật nhất lớp: đẹp trai, da trắng, giọng nói thu hút và rất hay cười. Ngay từ năm đầu, anh đã được nhiều bạn gái trong lớp thương thầm nhớ trộm và tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng anh sẽ chẳng bao giờ để ý đến sự tồn tại của tôi nếu không phải vì Mai - cô bạn thân cùng trường khác khoa của tôi.
Hôm đó, tôi rất bất ngờ khi thấy tin nhắn của anh. Anh hẹn tôi nói chuyện sau buổi học. Tin nhắn của anh làm tôi hồi hộp và không khỏi thắc mắc, những suy nghĩ miên man trong đầu làm tôi không tập trung vào buổi học, chỉ mong hết giờ để được gặp anh. Nhưng buổi nói chuyện đầu tiên của tôi và anh làm tôi bất ngờ và có chút buồn. Anh chỉ nói về Mai, vì thường xuyên đến lớp tôi chơi nên anh đã để ý và thích Mai từ lâu. Anh hỏi tôi đủ chuyện về cô ấy, về tính cách, sở thích, hoàn cảnh và nhờ tôi làm cầu nối giúp anh và Mai. Tôi lặng người, không nói được câu gì sau khi nghe lời đề nghị của anh, tôi thấy chạnh lòng, bối rối và khó xử.
Dù rất buồn, nhưng tôi nảy ra ý nghĩ: để được gặp và nói chuyện với anh thì việc làm cầu nối cũng hay. Càng tiếp xúc với anh, tôi càng khó điều khiển tình cảm của mình. Tôi yêu anh và tôi sẽ giữ mãi tình cảm đó cho riêng mình, nếu không vì sự tình cờ Mai đã đọc được nhật ký của tôi. Tôi biết, cô ấy đã ngạc nhiên và bị tổn thương khi biết rằng, người bạn thân được cô ấy tin tưởng chia sẻ mọi thứ lại có tình cảm với người yêu mình. Mai đã tức giận và nói với tôi những lời nặng nề. Từ đó, tôi đã không thể xen vào chuyện tình cảm của anh và Mai, không được nghe anh nói chuyện và tiếp xúc với anh như trước.
Những lúc buồn và tuyệt vọng nhất, tôi chỉ biết về khóc trong lòng mẹ, mẹ nghe hết câu chuyện của tôi và lời khuyên duy nhất mẹ dành cho tôi: ""Không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp", nên con đừng buồn, hãy biết chăm chút bản thân hơn". Tôi nhận ra, mình đang ở cái tuổi đẹp nhất của đời người con gái, dù tôi không có những nét đẹp rạng ngời, không có làn da trắng như trứng gà, nhưng tôi vẫn có thể cải thiện cái thân hình gầy gò và tìm cho mình những bộ trang phục phù hợp. Thay đổi ngoại hình, tôi sẽ tự tin hơn trong giao tiếp. Mẹ nói đúng, tôi sẽ thay đổi.
Tôi trở lại trường học với tinh thần khá hơn. Cố gắng không nhớ về những chuyện không vui, tôi bắt đầu điều chỉnh lại cuộc sống của mình: ăn uống điều độ, nghỉ ngơi đúng giờ để cố gắng tăng cân. Một buổi sáng, tôi nhận được tiếng chuông điện thoại từ bưu điện, có một bưu kiện chuyển cho tôi, là của mẹ. Mẹ tặng tôi 4 lọ Tảo Mặt Trời Spirulina, kèm theo một tấm thiếp nhỏ: "Con gái xinh đẹp của mẹ, vẻ đẹp không chỉ ở bên ngoài, nó còn toát ra từ bên trong con người nữa. Mẹ mong rằng, món quà này sẽ giúp con tự tin hơn, có sức khỏe để tham gia vào các hoạt động xã hội và hòa đồng hơn với bạn bè. Hạnh phúc sẽ mỉm cười với con, chỉ cần con cố gắng thay đổi bản thân và tự tin lên. Mẹ yêu con nhiều lắm."
Nhờ Tảo Mặt Trời mẹ tặng, cùng với quyết tâm của bản thân, chỉ trong một thời gian ngắn, tôi tăng được 6 kg, da dẻ hồng hào, đầy sức sống. Thế giới của tôi đã không còn bó hẹp trong lớp học và căn phòng trọ chật chội. Dù không thể bỗng chốc từ vịt con xấu xí thành thiên nga xinh đẹp, nhưng tôi biết mình đang đẹp hơn và tôi thấy tự tin hơn. Tôi bắt đầu thích ăn diện và làm dáng. Một cô gái lầm lì ít nói và luôn tách khỏi đám đông như tôi đã thực sự thay đổi. Tôi trải nghiệm cuộc sống bằng những chuyến đi chơi xa cùng bạn bè, tham gia vào đội tình nguyện của trường, cười nói nhiều hơn, sống lạc quan và cảm thấy yêu đời. Tôi không còn mơ mộng tình yêu đơn phương với anh nữa, nhưng tôi tin với những gì tôi đã nỗ lực và thay đổi, tôi sẽ tìm được tình yêu của mình.
No comments:
Post a Comment