Tôi năm nay 34 tuổi, có chỗ đứng vững vàng trong xã hội, có nhà riêng và thu nhập ổn định. Chỉ buồn một nỗi là yêu ba, bốn mối tình mà tối vẫn nằm không một mình. Bố mẹ tôi sốt ruột lắm. Ông bà không để tôi tự tìm nữa mà huy động tổng lực các mối quan hệ để kiếm vợ cho tôi.
Thế rồi tôi cũng rước em về làm vợ sau khi quen và yêu em. Em là con gái út của bạn thân chú ruột tôi. Em kém tôi đúng 14 tuổi, nên ngoài tình chồng vợ, tôi coi em bé bỏng, đáng yêu như cô em gái út của tôi ở nhà.
Chúng tôi ở nhà riêng, em không phải e dè, giữ ý như các cô gái khác khi về làm dâu sống cùng gia đình chồng. Thu nhập của tôi đủ để vợ chồng tiêu pha, mua sắm tương đối thoải mái. Em còn quá trẻ, hay nũng nịu nhưng rất biết làm vừa lòng chồng với những câu mở đầu như: Anh yêu, cưng của em... và cũng hay thề thốt sẽ yêu thương, chung thủy với tôi suốt cuộc đời này.
Tôi thường tin em, chỉ băn khoăn một điều là tôi đã lớn tuổi, lại là trai một, bố mẹ muốn có cháu đích tôn, còn em chưa muốn mang bầu vì em mới có trình độ trung cấp, em sẽ học liên thông lên đại học để có tương lai. Em hứa với tôi, sau khi tốt nghiệp đại học, em sẽ sinh con cho tôi. Yêu vợ, không muốn làm em buồn, tôi đành nhượng bộ.
Năm học đầu tiên qua thật mau, bước sang năm cuối, không hiểu bận rộn đến mức nào mà em vắng nhà liên miên. Nhiều hôm bữa cơm chỉ có mình tôi với bát mỳ tự nấu cùng mấy đồ ăn nguội có sẵn trong tủ lạnh. Rồi thứ bảy, chủ nhật tôi được nghỉ mà em vẫn không cùng tôi ở nhà, sau khi nhận được điện thoại của ai đó. Em luôn có lý do để ra khỏi nhà như đi họp nhóm đề tài, đi lấy số liệu thực tế ở một cơ sở nào đó...
Em dập tắt nỗi mong chờ của bố mẹ tôi, của tôi về một mái ấm gia đình cùng tiếng cười con trẻ (Ảnh minh họa)
Nghĩ mình đã đồng ý cho vợ đi học, nay chỉ còn vài tháng nữa vợ lấy bằng đại học, khó khăn, xét nét, gây phiền hà cho vợ làm gì tội nghiệp, nên tôi im lặng.
Cách đây hơn một tháng, đã khuya mà em chưa về, gọi điện thoại em bảo đang dở việc, không đợi được nên tôi đã ngủ trước. Sáng ra tôi ngạc nhiên khi thấy em nằm ở ghế sofa trong phòng khách ngủ ngon lành. Em dậy một cách uể oải và xin lỗi tôi vì về muộn do liên hoan với lớp, không muốn phiền giấc ngủ của tôi nên em ngủ ở phòng khách.
Nghĩ có lý nên tôi dễ dàng bỏ qua cho em. Tôi bắt đầu ngờ ngợ khi em có biểu hiện mệt mỏi, có hôm chưa kịp ăn em đã chạy vào toilet nôn thốc nôn tháo. Thấy tôi lo, em bảo em bị cảm.
Cách đây ba hôm, vào tối thứ bảy, em có tin nhắn. Đọc xong, em vơ vội cặp tài liệu bảo tôi em ra phố đưa số liệu cho cô bạn cùng nhóm rồi về ngay. Nghi ngờ, đợi em nổ xe máy, tôi cũng lên xe bám theo em.
Và sự thật đã làm tôi choáng váng, khi em đỗ xe vào con hẻm lờ mờ ánh đèn, gặp một người thanh niên còn trẻ, em đã gấp gáp báo tin với anh ta là em đã có bầu cùng anh ta được ba tháng và xin người tình cách giải quyết...
Thế là xong, tôi quá chiều em, thương em và tin vào những lời thề yêu thương chung thủy cùng tôi, để đến giờ em mang bầu với người tình, trước khi tôi có được niềm vui đón em với tấm bằng đại học. Em dập tắt nỗi mong chờ của bố mẹ tôi, của tôi về một mái ấm gia đình cùng tiếng cười con trẻ. Tôi ơi! Có đáng để tiếc nuối, níu kéo hay tha lỗi cho người vợ như vậy không?
Thế rồi tôi cũng rước em về làm vợ sau khi quen và yêu em. Em là con gái út của bạn thân chú ruột tôi. Em kém tôi đúng 14 tuổi, nên ngoài tình chồng vợ, tôi coi em bé bỏng, đáng yêu như cô em gái út của tôi ở nhà.
Chúng tôi ở nhà riêng, em không phải e dè, giữ ý như các cô gái khác khi về làm dâu sống cùng gia đình chồng. Thu nhập của tôi đủ để vợ chồng tiêu pha, mua sắm tương đối thoải mái. Em còn quá trẻ, hay nũng nịu nhưng rất biết làm vừa lòng chồng với những câu mở đầu như: Anh yêu, cưng của em... và cũng hay thề thốt sẽ yêu thương, chung thủy với tôi suốt cuộc đời này.
Tôi thường tin em, chỉ băn khoăn một điều là tôi đã lớn tuổi, lại là trai một, bố mẹ muốn có cháu đích tôn, còn em chưa muốn mang bầu vì em mới có trình độ trung cấp, em sẽ học liên thông lên đại học để có tương lai. Em hứa với tôi, sau khi tốt nghiệp đại học, em sẽ sinh con cho tôi. Yêu vợ, không muốn làm em buồn, tôi đành nhượng bộ.
Năm học đầu tiên qua thật mau, bước sang năm cuối, không hiểu bận rộn đến mức nào mà em vắng nhà liên miên. Nhiều hôm bữa cơm chỉ có mình tôi với bát mỳ tự nấu cùng mấy đồ ăn nguội có sẵn trong tủ lạnh. Rồi thứ bảy, chủ nhật tôi được nghỉ mà em vẫn không cùng tôi ở nhà, sau khi nhận được điện thoại của ai đó. Em luôn có lý do để ra khỏi nhà như đi họp nhóm đề tài, đi lấy số liệu thực tế ở một cơ sở nào đó...
Em dập tắt nỗi mong chờ của bố mẹ tôi, của tôi về một mái ấm gia đình cùng tiếng cười con trẻ (Ảnh minh họa)
Nghĩ mình đã đồng ý cho vợ đi học, nay chỉ còn vài tháng nữa vợ lấy bằng đại học, khó khăn, xét nét, gây phiền hà cho vợ làm gì tội nghiệp, nên tôi im lặng.
Cách đây hơn một tháng, đã khuya mà em chưa về, gọi điện thoại em bảo đang dở việc, không đợi được nên tôi đã ngủ trước. Sáng ra tôi ngạc nhiên khi thấy em nằm ở ghế sofa trong phòng khách ngủ ngon lành. Em dậy một cách uể oải và xin lỗi tôi vì về muộn do liên hoan với lớp, không muốn phiền giấc ngủ của tôi nên em ngủ ở phòng khách.
Nghĩ có lý nên tôi dễ dàng bỏ qua cho em. Tôi bắt đầu ngờ ngợ khi em có biểu hiện mệt mỏi, có hôm chưa kịp ăn em đã chạy vào toilet nôn thốc nôn tháo. Thấy tôi lo, em bảo em bị cảm.
Cách đây ba hôm, vào tối thứ bảy, em có tin nhắn. Đọc xong, em vơ vội cặp tài liệu bảo tôi em ra phố đưa số liệu cho cô bạn cùng nhóm rồi về ngay. Nghi ngờ, đợi em nổ xe máy, tôi cũng lên xe bám theo em.
Và sự thật đã làm tôi choáng váng, khi em đỗ xe vào con hẻm lờ mờ ánh đèn, gặp một người thanh niên còn trẻ, em đã gấp gáp báo tin với anh ta là em đã có bầu cùng anh ta được ba tháng và xin người tình cách giải quyết...
Thế là xong, tôi quá chiều em, thương em và tin vào những lời thề yêu thương chung thủy cùng tôi, để đến giờ em mang bầu với người tình, trước khi tôi có được niềm vui đón em với tấm bằng đại học. Em dập tắt nỗi mong chờ của bố mẹ tôi, của tôi về một mái ấm gia đình cùng tiếng cười con trẻ. Tôi ơi! Có đáng để tiếc nuối, níu kéo hay tha lỗi cho người vợ như vậy không?
No comments:
Post a Comment