Khi phát giác mọi chuyện, gia đình vợ không muốn con gái tiếp tục chịu khổ. Những lúc vợ buồn giận, bế tắc, quay về nhà, mẹ ruột lớn tiếng đuổi xua: "Con phải bỏ nó, nếu không thì đừng về đây nữa!". Mặc, vợ tôi vẫn yêu. Vợ chồng đùm túm nhau đến ở nhờ nhà người quen, thuê nhà trọ, kể cả gửi tôi về quê nhằm cách ly với ma túy. Vợ tôi lãnh kết hoa gia công để tôi không "nhàn cư vi bất thiện". Buổi sáng, vợ đi bán, khóa trái cửa nhốt tôi trong nhà. Tôi bị giam nhưng thức ăn luôn đầy đủ vì vợ chu đáo nấu nướng để sẵn.
Tôi đi cai nghiện tại Trung tâm Phú Đức (Bình Phước) năm 2004. Vợ tôi ở nhà một mình mang thai không có chồng chăm sóc, rồi vượt cạn mồ côi. Ở trường cai nghiện, tôi may mắn được học ngành công tác xã hội của trường ĐH Mở TP.HCM. Đèn sách đến khuya, tôi quay quắt nhớ nhà, nhớ vợ, thương đứa con trai đầu lòng chưa một lần thấy mặt cha. Do sinh nở, nuôi con nhỏ và bận mưu sinh, vợ tôi ít lên thăm nhưng luôn gửi đến tôi những lời động viên. Nghe tin có chuyến xe của thân nhân từ TP.HCM lên trường thăm học viên không may bị lật trên đường, tôi thót tim, nghĩ: "Nếu ba, mẹ, vợ, con... của mình ngồi trên chiếc xe đó thì sao?". Nỗi lo trở thành động lực. Hằng ngày, tôi dồn sức vào việc học tập, giúp đỡ các học viên khác.
Năm 2008, được trả về, tôi đứng lặng hồi lâu trước cổng trường, thầm dặn lòng đừng sa ngã. Gia đình đối xử tế nhị để tôi không mặc cảm "con nợ, sống bám", nhưng vẫn kiểm soát bằng sự quan tâm để tôi không tiếp xúc trở lại với môi trường xấu.
"Chuyến xe" tình thương của bao người đã đưa tôi về ngôi nhà hạnh phúc. Sợi dây xích cai nghiện tại nhà ngày nào giờ trở thành dây treo bao cát để tôi tập thể dục thể thao, rèn luyện sức khỏe. Đôi mắt từng đẫm lệ của vợ tôi giờ đã biết cười...
No comments:
Post a Comment