Sau đám cưới, tôi theo anh về ở với gia đình anh. Gia đình anh cũng nghèo, anh là con trưởng trong một gia đình có 6 anh em. Khi con trai đầu lòng của chúng tôi được 1 năm tuổi, chồng tôi chuyển công tác, nên chúng tôi chuyển lên sống cùng với mẹ chồng.
Thời kỳ đó, Nhà nước chia lại đất đai, mẹ chồng tôi có hộ khẩu và được Nhà nước cấp cho một miếng đất, chúng tôi đã dựng một căn lều để ở tạm. Cuộc sống muôn vàn khó khăn. Một năm sau, chúng tôi mới dựng được một căn nhà gỗ. Vài năm sau đó, bố chồng tôi bán căn nhà cũ để chuyển lên ở cùng với vợ chồng tôi.
Số tiền bán căn nhà, ông cho em chồng tôi hết. Một thời gian sau, mẹ chồng tôi đồng ý giao cho chúng tôi toàn bộ quyền sử dụng đất đang ở để xây nhà. Nhờ chắt chiu, dành dụm và vay mượn thêm gia đình ngoại, chúng tôi cũng xây được một căn nhà khang trang.
Nghe câu chuyện ở đây
Nhưng cuộc sống không yên ả đối với tôi, tôi bị chứng đau đầu. Sau khi đi khám, bác sĩ chẩn đoán tôi bị một khối u lành tính trong não nhưng phải phẫu thuật. Gia đình bên nội không quan tâm và coi như không có chuyện gì xảy ra. Mẹ chồng tôi còn nói với tôi trước thời gian phẫu thuật rằng: "mày vay ở đâu thì vay chứ tao không cho mày bán nhà đâu".
Tình thế nguy cấp, nếu không phẫu thuật ngay thì khối u phát triển sẽ ảnh hưởng đến tính mạng. Gia đình nhà ngoại tôi lại góp tiền cho tôi về bệnh viện Việt Đức - Hà Nội để phẫu thuật, nhưng thật không may cho tôi, sau khi phẫu thuật, tôi bị liệt nửa người, ăn uống và đi lại hết sức khó khăn.
Thời gian trôi đi, con trai tôi đã lớn và đang học Đại học, con gái tôi thì đang học phổ thông, mảnh đất chúng tôi đang ở một nửa, còn một nửa làm dãy nhà cấp 4 cho thuê, kiếm thêm thu nhập. Nhưng vừa rồi, cô em gái út đã triệu tập cuộc họp gia đình và nói với vợ chồng tôi là "anh chị chỉ là người ở nhờ nhà này thôi".
Các cô chú muốn chia đôi phần đất chúng tôi đang ở thành hai phần, một phần cho chồng tôi, và nửa còn lại cho chú út đang là hiệu trưởng một trường cấp 3, có nhà cửa và rất khá giả. Trong khi đó, chồng tôi chỉ là một công nhân đã về hưu và phải nuôi hai đứa con chưa lớn, cùng vợ ốm và mẹ già.
Tôi hỏi chồng tôi, tại sao anh là anh cả không có ý kiến gì mà lại để cho cô út quyết định mọi việc như vậy. Chồng tôi bảo tôi, vợ con thì có thể bỏ chứ anh em thì không thể bỏ. Tôi rất buồn khi nghĩ đến tương lai của gia đình tôi, năm người trông chờ vào đông lương ít ỏi của chồng tôi. Nếu không có mảnh đất phía sau kinh doanh nhà cho thuê làm nguồn hỗ trợ chính của gia đình thì sẽ rất khó khăn.
Ngày giỗ bố chồng tôi, các cô chú tụ tập đông đủ cuộc họp bàn về việc chia chác đất đai, tôi tham gia cuộc họp và nêu ý kiến của mình. Nhưng em chồng tôi nói, chị ngồi yên, tôi không hỏi chị. Tôi bức xúc vô cùng, đứng lên và từ đó tôi không tham gia vào các cuộc họp gia đình nữa. Các cô chú lại gán cho tôi tội bất hiếu, không xứng là con dâu, và khuyên chồng tôi làm đơn ly hôn với tôi. Các cô chú còn nhắn tin trong điện thoại chửi rủa tôi là cái nợ của chồng. Tôi tự hỏi phải chăng là tôi đã sai? Tôi cảm thấy rất tuyệt vọng, không biết phải làm gì trong lúc này.
No comments:
Post a Comment