Bởi vì, đó là sự phản bội trắng trợn, là sự phũ phàng khiến tôi không thể nào chấp nhận được...
Tôi và anh yêu nhau được 3 năm, thời gian đó với tôi là quá dài. Vì suốt thời gian yêu nhau, tôi là người luôn luôn lo lắng, quan tâm đến anh. Những ngày tháng mới yêu, anh ân cần chăm sóc tôi. Còn nhớ, khi chưa tán được tôi, có những hôm anh còn đứng tần ngần dưới cổng để đợi tôi mấy tiếng, chỉ chờ tới khi tôi đi chơi về và tặng tôi một bó hoa mà không nói được lời nào, rồi lại bỏ ra về. Chính sự chân thành của anh đã khiến con tim tôi rung động. Nhiều lần tôi đắn đo suy nghĩ nhưng rồi lại quyết định yêu anh. Vì thời gian đó, tôi có rất nhiều người con trai theo đuổi.
Tôi luôn nghĩ, "thôi thì tìm một người đàn ông chung tình và yêu thương mình, dù họ có nghèo hay không cũng không quan trọng. Với lại, nhiều người giàu có bây giờ toàn dựa vào bố mẹ chứ đâu phải tự mình kiếm ra của cải". Thế là tôi chọn anh sau một thời gian dài anh theo đuổi tôi. Được anh yêu thương và chăm sóc, tôi thấy hạnh phúc vô cùng. Tôi đã từng nghĩ, thật may vì mình đã chọn anh, nhận lời yêu anh. Nếu không, tôi đã đánh mất đi một người đàn ông tốt.
Khi đó, tôi cảm thấy vô cùng viên mãn vì được sống trong vòng tay anh, được anh lo lắng từng tí một. Lúc ấy, cả hai chúng tôi đều đi thuê nhà và kiếm tiền tự lập. Anh cũng ở tỉnh, tôi cũng ở tỉnh, thế nên dễ hiểu nhau hơn.
Tôi luôn nghĩ, "thôi thì tìm một người đàn ông chung tình và yêu thương mình, dù họ có nghèo hay không cũng không quan trọng. (ảnh minh họa)
Hơn 1 năm sau, anh đã bổ sung thêm ngoại ngữ và kiếm được một việc làm tốt. Ngày đầu, anh nói với tôi về quyết định chuyển việc của mình trong niềm vui sướng, với mức lương gấp 3 lần trước. Tôi cũng hào hứng theo anh và hi vọng, tương lai chúng tôi sẽ vững chắc hơn. Cả hai hứa hẹn tiết kiệm tiền để có một tương lai tươi sáng.
Thời gian trôi đi, anh dần trở thành người đàn ông khác. Tôi không hiểu anh thế nào mà các mối quan hệ của anh lằng nhằng thế. Anh bắt đầu ít nói chuyện với tôi, anh kiếm cớ để từ chối hẹn hò do công việc. Tôi hoài nghi anh và buồn bã vô cùng nhưng lại nghĩ, tình nghĩa bao năm như thế, đâu có dễ gì tiêu tan. Tôi còn tự an ủi mình, có lẽ chỉ là do tôi quá yêu anh nên hay đa nghi mà thôi. Anh cũng động viên tôi, hãy tin tưởng ở anh!
Tôi mù quáng tin vào sự chân thành, chỉ đến khi tôi biết, anh đã có người con gái khác, tôi mới thật sự sốc. Trái tim tôi như rỉ máu, tại sao anh có thể phản bội tôi như vậy và sự thực là đã như thế từ bao giờ? Những điều mắt thấy tai nghe như vậy, chẳng lẽ lại sai hay sao? Tôi không dám nghĩ, anh lại là người đàn ông như thế. Nhớ lại thời gian trước còn theo đuổi tôi, anh yếu đuối, nhút nhát và thư sinh biết nhường nào. Giờ anh thay lòng, thành một người đàn ông khác. Phải chăng, anh kiếm được tiền rồi nên không cần có tôi nữa, hay là 3 năm yêu nhau đã quá chán với anh?
Anh nói: "Chúng ta chia tay, anh không xứng với em, anh đã xao lòng với người khác. Em hãy đi con đường của em, tìm cho mình một người con trai khác, tốt và yêu em hơn anh". Đàn ông luôn như vậy, họ luôn tự biện minh cho mình và bằng hết cách này đến cách khác, họ biến những người con gái như chúng ta thành những người cô đơn, đau khổ.
Anh nói: "Chúng ta chia tay, anh không xứng với em, anh đã xao lòng với người khác. Em hãy đi con đường của em, tìm cho mình một người con trai khác, tốt và yêu em hơn anh". (ảnh minh họa)
Tôi đã nhẫn nhịn, chịu đựng hết nỗi đau này và chỉ biết khóc thầm khi anh theo người con gái khác. Còn thất vọng hơn khi tôi biết, cô gái đó là gái Hà Nội, là con của sếp anh. Cô ta có nhà riêng những 80 mét. Anh đã dọn sang nhà mới, ở với cô ta, đó là lý do vì sao anh lại chia tay tôi và chọn cô ta sao?
Thế mà trước đây anh nói với tôi, anh không quan tâm tới chuyện giàu nghèo, chỉ cần chúng tôi luôn yêu thương nhau, quan tâm nhau là được. Giờ thì anh đã nuốt lời, không còn nghĩ gì đến chuyện đó nữa. Anh trắng trợn đi theo người ta vì tham giàu, sống dựa vào bóng nhà vợ để tiến thân. Thật là hèn nhát, tôi coi thường người như anh, tôi hận anh đến tận xương tủy.
Giờ tôi chỉ biết ôm mối hận này, nghĩ rằng, mình phải sống thật tốt để trả thù gã Sở Khanh ấy. Nhưng anh ta thì có nghĩ gì đến tôi, anh ta vui vẻ hạnh phúc với tình mới và sống trong căn nhà khang trang ấy. Tình yêu ư, sự chân thành ư, chỉ là khi chưa có tiền thì có thể nói đến hai chữ chân thành mà thôi...
No comments:
Post a Comment